“Cuộc Đời Tôi – Quê Hương Tôi – Máu Và Nước Mắt” Bút Ký của Lawrence Nguyễn Winn (Kim Long Nguyễn)
Bài Viết Để Tạ Ơn Trên, Tạ Ơn Đời và Tạ Ơn Người
NHỮNG ÂN NHÂN ĐÃ TRANG BỊ HÀNH TRANG: THƠ VĂN – BÁO CHÍ – CA NHẠC CHO ĐỜI TÔI
( Lời Mở Đầu Cho Bút Ký: “CUỘC ĐỜI TÔI-QUÊ HƯƠNG TÔI-MÁU VÀ NƯỚC MẮT”)
Tập Bút Ký nầy được viết để lại cho các con tôi. Riêng tặng cho những người thân yêu và bạn hữu; để hiểu được phần nào cuộc đời tôi trong kiếp sống nghiệt ngã của một con người: Bất hạnh, bất tài, tội lỗi, nhưng vẫn được ơn trên cứu độ để được vươn lên nhờ vào Đức Tin, biết Sống Đạo và sau cùng là một Chứng Nhân được nhiều Ơn Phước cùng Phép Lạ nhiệm mầu của Chúa Phật. Bởi vì qua kinh nghiệm sống, đối với tôi Chúa Phật chỉ là một ở trên trời; mà người đời thường phân chia dưới nhiều ngôn từ và hình thức khác nhau. Hơn thế nữa, quê hương và dân tộc Việt Nam đã và đang trãi qua suốt nhiều ngàn năm của bất hạnh trong chiến tranh, lạc hậu, chậm tiến, thường xuyên bị các đế quốc xâm lược, cai trị và chi phối dưới nhiều hình thức khác nhau!
Cũng bởi kiếp sống của người viết đã trả giá quá đắt cho một cuộc đời bất hạnh; trưởng thành từ Địa Ngục Trần Gian, phải luôn luôn đấu tranh, vượt lên chính mình! Vì thế nên người viết không thể lừa dối; hay phản bội lại chính bản thân mình bằng “Nghiệp Dĩ Văn Chương Báo Chí” cho sự trao đổi vật chất hay khiếp sợ bất cứ một thế lực nào! Điều đáng sợ nhất trong đời là sự sai phạm vào “Khẩu Nghiệp và Bút Nghiệp” mà người viết sẽ phải trả bằng luật “Nhân Quả” cho những thiệt hại và sự đau khổ của người khác!
Tạ ơn Chúa Phật đã dạy chúng con “biết thương yêu và tha thứ tất cả mọi người…. với tấm lòng từ bi, hỷ xã và bố thí…..
Tạ ơn Đức Công Thần Nguyễn Trãi đã dạy chúng con biết: “Lấy Chí Nhân thay cường bạo, đem Đạo Nghĩa thắng hung tàn”.
Tạ ơn Tiên Sinh Thi hào Nguyễn Du đã cho chúng con biết thế nào là Liêm Sĩ:“Chữ TRINH còn một chút nầy” và “Chữ TÂM kia mới bằng ba chữ TÀI”.
Nhân dịp mùa Lễ Độc Lập Hoa Kỳ 2017. Sau nhiều năm xa rời sinh hoạt với Thơ Văn, Ca Nhạc, và Báo Chí trên quê hương thứ hai nầy như: Phòng Trà Ca Nhạc Caravelle, Tạp Chí Nguồn Sống, Tuần Báo Sài Gòn Today, Báo Sài Gòn Today Hải Ngoại, Trung Tâm Băng Nhạc Nguồn Sống….. Thời gian gần đây; tôi mới mở lại tạp chí WINN MAGAZINE và WINN SHOPPING Trên Website: “DRWINNGROUP.COM”
Trong những buổi chiều cô đơn nhìn lá vàng rơi rụng quanh sân nhà. Tôi thường ngồi lặng im dưới nắng hoàng hôn hiu hắt mà hồi tưởng về những kỷ niệm xa xưa… Suốt một đời sống lãng mạn với ca nhạc, thơ văn, và làm sách báo cùng lúc chiến đấu để bảo vệ Miền Nam Việt Nam được sống bình yên trong Tự Do, Dân Chủ, và Nhân Quyền. Bổng dưng tôi muốn biến hóa trái tim mình thành muôn ngàn cánh Hoa Hồng đỏ thắm, để kính dâng lên Ơn Trên, Cha Mẹ, Thầy Cô, Văn Hữu, và Chiến Hữu…như là một nghi lễ để Tạ Lỗi và Tạ Ơn.
Nhờ ơn trên phù hộ! Tôi đã vượt qua được những năm tháng nhục nhằn, tận cùng đau khổ của tuổi thơ. Nhờ phép lạ nhiệm mầu! Tôi đã không chết trong chiến trường lửa đạn, ngục tù cộng sản và bệnh tật! Đã quen thuộc và cận kề với nhiều nỗi chết khác nhau! Tôi thường cảm thấy mình vô tư như một em bé trẻ thơ: Nhận thức đời sống nầy qua lăng kính “vô minh, vô ngã, vô thường”. Tạ ơn Thượng đế cho tôi còn sức khỏe, một tâm hồn trẻ trung, nhạy cảm, với một quá khứ tràn đầy kỷ niệm Ca Nhạc, Văn Học, Nghệ Thuật, và Báo Chí… Duyên kiếp nầy có được từ Đấng Tối Cao, từ Cha Mẹ đã tạo ra tôi, những Cô Thầy đã dạy dỗ và những liên hệ Bạn Hữu đời thường đã ảnh hưởng đến cuộc sống tôi; trong suốt cuộc hành trình lên xuống, xuyên bang giữa Thiên đàng và Địa Ngục trần gian. Dù vô tình hay cố ý, những tội lỗi trong đời, tôi xin được Ơn Trên và mọi Người tha thứ! Và xin nhận nơi đây tấm lòng Thành Kính Tri Ơn.
Tạ ơn Ba Mẹ đã di truyền cho con dòng máu Nghệ Sĩ, Ca Nhạc, Thơ Văn, Báo Chí, sau những tháng năm Ba đã làm báo Ánh Sáng ở Sài Gòn, và đào tạo con nên người hiểu biết, yêu thích làm từ thiện, nhân đạo, như Ba Mẹ đã từng đi chữa bệnh, cho thuốc miễn phí, trên chiếc Tàu Biển ngược xuôi Nam, Trung, Bắc, sau khi tốt nghiệp “Trường Thuốc Hà Nội”. Suốt đời con vẫn nhớ câu chuyện truyền khẩu của nhiều người dân Gò Công. Ba Mẹ đã mua hết cả thức ăn của nhà hàng, quán xá, và tất cả Mùng Mền Chiếu Gối ở các cửa tiệm trong thành phố; để cứu trợ cho hàng chục làng xã bị bảo lụt năm Nhâm Thìn 1952. Bài viết nầy không phải để khoe khoang tấm lòng nhân hậu của Ba Mẹ, nhưng con muốn được Tạ Ơn Ba Mẹ đã luôn làm việc từ thiện để cứu giúp những người bất hạnh. Ba Mẹ đã làm gương để dạy dỗ con và anh chị em con nên những con người hữu ích cho xã hội hôm nay.
Tạ ơn Thượng Tọa Thích Thiền Định, sau khi du học ở Nhật Bản về VN. Thầy đã thành lập nên Gia Đình Phật Tử Chánh Giác Gò Công. Gần 8 năm theo Thầy từ lúc bảy tuổi, theo các Bác, các Huynh Trưởng và Đồng Môn. Con đã từ Đồng Niên lên Huynh Trưởng, được học hỏi rất nhiều Giáo Lý Phật Pháp, nền tảng đạo đức của triết học Phật Giáo. Hơn thế nữa con đã được huấn luyện nhiều về kỷ năng Hướng Đạo như: Đi dã ngoại, cắm trại, di hành trại bay, tiếp xúc quần chúng, bán Nhang, phổ biến sách Đạo, hành hương, họp trại toàn quốc.v.v… Nhờ vậy mà con đã trưởng thành trước tuổi thật và đã vượt qua được nhiều thử thách khó khăn nhất trong học hành và nghề nghiệp chuyên môn sau nầy như: Phi Công lái Máy Bay, Luật Sư, thực hành và dạy đầu tư mua bán Thị Trường Chứng Khoán Hoa Kỳ, làm Business từ Âu Châu, Á Châu, Bắc Mỹ, …v…v…
Cảm ơn Thầy Nhạc Sĩ Lê Dinh, đã dạy em biết đờn Mandolin, đờn Banjo, khi em đang học lớp Nhất (5th grade và lớp Tiếp Liên) với Thầy tại trường Tiểu Học Gò Công. Em thường lên nhà Thầy dưới dốc cầu Long Chiến, gần Thánh Thất Cao Đài; để học Nhạc cùng với chị Cẩm em ruột của Thầy. Từ đó em bắt đầu say mê Âm Nhạc và Thơ Văn để trở thành người hôm nay.
Cảm ơn anh Năm Thạnh (Giáo Viên) đã thành lập ban nhạc Sống Trẻ và đào tạo chúng em biết ca hát, chơi đàn, từ lúc em 13 tuổi, để mỗi cuối tuần ban nhạc Sống Trẻ đã thực hiện nhiều chương trình ca nhạc trình diển tại Phòng Thông Tin tỉnh Gò Công và các thành phố chung quanh. Cũng nhờ đó mà em đã thành lập Thi Văn Đoàn “Tiếng Thơ Miền Sông Cửu” từ lúc 15 tuổi thưở còn học Trung Học.
Cảm ơn Thầy Hoàng Châu, Trưởng Đoàn Thanh Niên Thiện Chí, đã hướng dẩn em vào làng Báo tại nhà bác Chu Tử ở Cống Bà Xếp, đường Lê Văn Duyệt Sài Gòn, để cùng học hỏi và làm việc với con gái bác là cô Chu Vị Thủy (Trước khi có báo Sóng Thần, sau nầy là báo Sống, trên đường Võ Tánh, gần ngã sáu Sàigon và sau cùng giao lại cho nhà báo Trùng Dương Nguyễn Thị Thái điều hành).
Cảm ơn Thầy Nhạc Sĩ Lâm Tuyền, ở Bàn Cờ, Q.3, đã dạy cho em biết sử dụng yêu thích ca nhạc với cây đàn Guitar từ thời mới lớn, và sau nầy; em luôn ca hát với cây đờn Guitar.
Cảm ơn Thầy Nhạc Sĩ Giáo Sư Phạm Mạnh Cương, đã dạy em môn Triết Học Nhập Môn (lớp Đệ Nhất, 12th Grade) tại trường Quốc Tuấn, gần trường Phan Sào Nam trên đường Trần Quí Cáp (Nay là Võ Văn Tần, quận 3), cùng với Thầy Nhạc Sĩ Giáo Sư Đỗ Kim Bảng dạy môn Sử Địa. Nhờ vậy mà em say mê đọc sách Triết Học, Lịch Sử và Địa Lý từ đó đến nay.
Cảm ơn nhóm thơ văn Quảng Đà, cựu học sinh Phan Chu Trinh, Đà Nẵng, Hội An, Tam Kỳ, Quảng Ngải: G.S. Nguyễn Văn Xuân, Hàn Nguyên Thạch, Trần Hoài Thư, Vĩnh Điện, Cung Tích Biền, Trần Viễn Phương (Tức Trần Duy Mỹ, một Phi Công chết trẻ, bạn rất thân với tôi lúc ở Đà Nẵng), Nguyễn Minh (Nghị Viên Quảng Ngải), nhà thơ Luân Hoán đang sống ở Canada (Lúc vừa bị mất bàn chân trái ở mặt trận Mộ Đức, Quảng Ngải, và đã xuất bản tập thơ Nén Hương Cho Bàn Chân Trái 1969-1970. Hiện đang ở Canada). Những người bạn Thơ Văn nêu trên đã cùng hoạt động nhiều năm với tôi ở Miền Trung, khuyến khích tôi thực hiện Tạp Chí Chân Mây tại Đà Nẳng và theo nghiệp Sách Báo sau nầy.
Cảm ơn các anh: Cố Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh KQ/VNCH, tác giả hai tác phẩm “Trong Đục” và “Chết Non”, một cấp chỉ huy, một người anh Văn Nghệ đã cứu tôi, triệu hồi khẩn cấp tôi về làm việc chung ở phòng tối mật của chiến tranh Việt Nam “H.Q.C.C” tại Tân Sơn Nhất, ngay sau khi tôi nhận sự vụ lệnh bị đày đi Pleiku – Ban Mê Thuộc (từ SĐ3KQ. Biên Hòa) trong vòng 24 giờ; vì tư thù cá nhân, khoảng một năm trước khi mất Ban Mê Thuộc. Xin được tạ ơn người anh văn nghệ Trần Văn Minh, một cấp chỉ huy nhân hậu Trung Tướng Minh Tư Lệnh KQ/VNCH. Đã cứu mạng tôi.
Cảm ơn Chủ Nhiệm báo Lý Tưởng KQ/VNCH. Đ/T Chung. T/T. Hoàng Song Liêm. Các Văn Hữu KQ. như: Đ/T. Phùng Ngọc Ẩn, Thế Phong, Hồ Phong, Minh Triệu, Dương Hùng Cường, Nho… Những nhà văn, nhà báo kể trên đã cùng tôi sinh hoạt một thời, viết báo Lý Tưởng KQ và xuất bản Sách Truyện (hiện đang có ở các Thư Viện Mỹ) và cùng hoạt động Văn Nghệ tại Sài Gòn trong nhiều năm tháng khó quên!
Cảm ơn Linh Mục Nguyễn Quang Lãm, Chủ Nhiệm báo Xây Dựng (ở gần Ngả Ba Ông Tạ), bút hiệu của Cha là Ký Giả Thiên Hổ, thường xuyên viết phím trên báo Đại Dân Tộc của cựu T.T bộ Thanh Niên Võ Long Triều. Cảm ơn Cha đã nhận Con, Hồ Ông (Thư Ký báo Con Ông của Minh Vồ, Tổng Thư Ký báo Tự Do, hiện đang làm báo ở Sydney) và nhà văn Nguyễn Thụy Long làm con nuôi (lúc nầy N.T Long đang viết truyện dài trên trang 3 cho báo Sống và Độc Lập). Tôi vẫn nhớ đến cánh tay trái có tật của Hồ Ông, cặp kính trắng dày cộm và chiếc xe MB. 1300 màu trắng Anh Quốc của Nguyễn Thụy Long. Chúng tôi thường trao đổi nhau công việc viết lách và làm báo trên con đường Võ Tánh, gần Phở 79 (bây giờ là đầu đường Nguyễn Trãi) Nơi đây có những tòa soạn Báo: Sóng Thần (Sống). Báo Đông Phương (Vân Sơn Phan Mỹ Trúc, đã bị bắn chết trước trường Nguyễn Bá Tòng, kế tục là bà vợ Nguyễn Thị Quí), báo Độc Lập của Hoàng Châu. Báo Con Ông của Minh Vồ, và Đại Dân Tộc của Ô. Võ Long Triều ở đầu đường Gia Long.
Đôi khi tôi, Nguyễn Thụy Long, Hồ Ông cùng đi nhậu với nhà văn Phan Nhật Nam (hiện nay đang ở Little Saigon, California), lúc ấy PN Nam đang làm việc tại Ủy Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên với ông Tướng Phan Hòa Hiệp Tây Lai trên đường Trần Quốc Toản. Trãi qua nhiều năm tháng, chúng tôi thường vui chơi, ăn uống với Cha Lãm, kể cả chọc phá Cha. Cha thường xưng hô “Mày Tao” với anh em chúng tôi và rất thích ăn thịt Chó ở Ngả Ba Ông Tạ. Suốt đời tôi vẫn nhớ câu dạy dỗ của Cha:“Chúng mày phải đem đạo vào đời. Bởi vì tội lỗi và tội ác không có xảy ra trong Nhà Thờ”.
Cảm ơn Thi Sĩ Du Tử Lê (hiện đang ở Little Saigon California). Thời gian nầy cựu Đ/U D.T.Lê đang phụ trách tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong, tòa soạn kế bên tờ Chiến Sĩ Cộng Hòa, do nhà báo T/T. Đặng Trần Huân phụ trách, bên trong Cục Tâm Lý Chiến, trên đường Hồng Thập Tự. Bởi vì thời gian năm 1972 rất khan hiếm giấy in Sách Báo nên Thi Si Du Tử Lê đã có lòng tốt giúp đỡ tôi bằng cách đưa tôi vào gặp Đ/T Nhà Thơ Cao Tiêu và Tr/T Nhà Văn Họa Sĩ Tạ Tỵ (phụ trách phòng Kỷ Thuật). Mục đích là để xin giấy in cho quyển sách “Tuyển Truyện Không Quân” do tôi thực hiện. Nhờ đó mà sau khi di tãn sang Mỹ. Nhà xuất bản Xuân Thu đã in lại từ cuối thập niên 70 và hiện nay đang trong được lưu giữ trong các Thư Viện trên nước Mỹ. Tình cờ tôi được nhìn thấy trong Thư Viện chính của thành phố Houston.
Cũng qua Thi Sĩ Du Tử Lê; tôi quen biết với nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên, lúc đó Nhiên khoảng 17 tuổi; còn đang học tại trường Trung Học Ngô Quyền, bên cạnh cổng số 1 phi trường K.Q. Biên Hòa. Thời gian nầy Nguyễn Tất Nhiên đã nổi tiếng với những bài thơ phổ nhạc: Em Hiền Như Ma Sơ, Trúc Đào, Vì Tôi Là Linh Mục… Du Tử Lê, Nguyễn Tất Nhiên và Tôi thường ngồi uống Cà Phê Lá Me, bên lề đường Nguyễn Du, Công Lý, hoặc Pasteur. Đối với tôi Thi Sĩ Du Tử Lê và Nguyễn Tất Nhiên là hai nhà thơ rất có tư cách, cá tính hiền hòa, và tài năng hiếm có trong lịch sữ Văn Học Việt Nam. Rất đau buồn và tiếc nuối cho một nhân tài trẻ đã tự tử chết trong chiếc xe Toyota cũ trước sân Chùa Việt Nam trên đường Magnolia, thành phố Garden Grove, California.
Cảm ơn nhóm bạn Triết Học, Thơ, Nhạc hiếm quí (cuối thập niên 1980) nhưng bất hạnh trong đời nầy: Triết Gia Phạm Công Thiện, Lữ Mộc Sinh, Vô Thường, Lê Giang Trần… Những người bạn đã cho tôi nhiều năm tháng đầy ý nghĩa với cuộc sống độc thân và có nhiều giá trị tình cảm qua Thơ Văn, Báo Chí, Ca Nhạc tại Little Sài Gòn. Westminster, California. Anh em chúng tôi thường đóng đô ở nhà hàng “Phở Ngon” của anh Năm Thi, hoặc trong tiệm Furniture của Vô Thường, nằm trên đường số 5, Santa Ana. Tôi vẫn còn nhớ cuốn Tape nhạc đệm Guitar đầu tiên của Vô Thường; được thực hiện trong lúc anh em đang ngồi nhậu bên ngoài phòng trưng bày bàn ghế trong tiệm Furniture trên 5th Street. Vô Thường vào căn phòng nhỏ hẹp, thường để nghĩ tạm. Với chiếc máy thu băng cũ kỹ, giá trị khoảng vài chục Đô La. Vô Thường đã solo chơi nhạc Guitar bằng tay trái theo trí nhớ, không bài bảng gì cả. Thâu băng Cassette Tape xong đem ra cho chúng tôi nghe. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thán phục vì quá hay. Sau đó, anh em chúng tôi đã khuyến khích, và thúc dục Vô Thường nên thực hiện nhiều Tape Nhạc với lối đệm đờn như vậy để phổ biến cho mọi người thưởng thức. Sự thành công ngoài dự tính đã làm nổi danh Nghệ Sĩ Vô Thường. Nhưng bất hạnh thay Vô Thường đã ra đi quá sớm; cùng với Triết Gia Phạm Công Thiện! Xin cầu nguyện cho linh hồn hai bạn luôn được bình an và sớm siêu thoát…
Cảm ơn anh Tô Văn Lai, người thành lập nên TT. Thúy Nga Paris vào những năm còn cửa hàng Sách Báo và Băng Nhạc còn ở tại Paris (44 Ave. D’Ivry 75013 Paris), khoảng cuối thập niên 1980 đã đại diện phát hành cho báo Nguồn Sống và Sài Gòn Today ở Âu Châu. Cảm ơn quí chủ nhân của trung tâm Giáng Ngọc; Úc Châu (10/6 Beale St. Liverpool.N.S.W. 2170 Australia), Văn Học Book Store (526 Dundas St. Toronto, Ontario M5T 1H3 – Canada), và các Đại Lý khắp nơi trên đất Mỹ, đã nhận làm Đại Diện Phát Hành cho các tờ Báo (Khổ Tabloid, Standard size và Magazine) Nguồn Sống, Sài Gòn Today, Sài Gòn Today Hải Ngoại hàng tuần, cùng với TT. Băng Nhạc Nguồn Sống của tôi, để phổ biến khắp Âu Châu, Úc Châu, Mỹ và Canada.
Cảm ơn Giáo Sư Kiêm Đạt, Kiêm Thêm, NS. Nguyễn Hiền, NS. Phạm Duy, NS. Trầm Tử Thiêng, NS. Nhật Trường-Trần Thiện Thanh, nhà báo Nguyễn Đức lập, NS. Vũ Xuân Hùng … quí Nhà Văn, Nhà Báo, Ca Sĩ, Nhạc Sĩ, quí thân chủ Quảng Cáo… đã từng cộng tác với những tờ báo và tạp chí của tôi như: Sài Gòn Today, Nguồn Sống, Tạp Chí Sài Gòn Today Hải Ngoại, Trung Tâm Băng Nhạc Nguồn Sống, và Phòng Trà Ca Nhạc Caravelle của tôi tại Little Sài Gòn vào giữa thập niên 1980 đến cuối thập niên 1990. Quí vị đã cho tôi quá nhiều niềm vui, nhiều điều để học hỏi, và kinh nghiệm sống trong cuộc đời làm Văn Nghệ, Báo Chí. Đây là thời gian tôi được sống trọn vẹn với một tâm hồn Nghệ Sĩ Ca Nhạc, Thơ Văn, Báo Chí lãng mạn nhất.
Cảm ơn các Luật Sư: LS Đỗ Phủ, LS Tuấn Nguyễn, LS Từ Huy Hoàng, LS Tường, NS Trúc Hồ, TGĐ/SBTN.TV , Khoa Chủ Đài TV. SET… Đã cùng học luyện thi State Bar of California với Thầy Cô Susan-Fleming với tôi ở ĐH. Fullerton, CA và trao đổi kiến thức Luật Pháp, kinh nghiệm thi State Bar để hành nghề Luật Sư. Đây là những người em trẻ tuổi rất dễ thương, đầy ý chí và nghị lực để vươn lên thành đạt, vừa học; vừa làm việc để kiếm tiền học, kể cả đóng cái sân khấu cho phòng trà Ca Nhạc Caravelle của tôi, và sau đó là anh em thân tình với nhau. Chính những người em nầy đã giúp cho đời sống và cá tính tôi được trẻ trung lại như thưở ngoài 20 tuổi. Tôi vẫn còn nhớ….. Mỗi ngày sau khi học hoặc làm việc xong; thì mấy anh em đi đánh Tenis, vào Health Spa ở F. Valley, trần truồng bên nhau trong Steam Bath. Thường đi Cà Phê ngồi tâm sự với nhau, cùng đi Los Angeles, hoặc Las Vegas vui chơi tới bến, vì tất cả đều còn độc thân. Rất cảm ơn những cậu em Luật Sư và những các Chủ Đài TV. kể trên, đã đưa tuổi đời của tôi trẻ trung trở lại vài chục năm của một thời lãng mạn trong tình yêu và tình bạn trẻ tuổi. Chúc mừng sự thành đạt của tất cả những Quái Nhân trẻ tuổi tài cao Mỹ Việt.
Đặc biệt, xin được cảm ơn những tờ báo bạn: Thế giới Nghệ Sĩ của Trần Quốc Bảo, Diễm của Diễm Phúc, Người Việt của anh Đỗ Ngọc Yến và Khỏe Đẹp của anh Minh Ngôn.v.v… Dù xa nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến quí Bạn và không thể nào quên những năm tháng vui buồn với Văn Nghệ, Báo Chí trên quê hương thứ hai USA.
Sau cùng; cũng là trên hết tất cả! Con xin thành kính tạ ơn Chúa Ba Ngôi và Đức Mẹ Maria cùng các Thánh Tông Đồ, các Thánh Tử Đạo; đã ban tràn đầy hồng ân; thiên phúc bằng những phép lạ nhiệm mầu để cứu thoát con vượt qua và còn sống sót từ những chiến trường lửa đạn khủng khiếp nhất thế giới. Hơn thế nữa, Thiên Chúa đã cứu giúp con thoát khỏi ngục tù CSVN và vượt biển Thái Bình Dương để đến được bến bờ tự do sau gần 5 năm sống trong ngục tù CSVN. Tất cả đều là phép lạ nhiệm mầu mà chính bản thân con và khoa học không thể nào chứng minh được đó là sự thật.
Suốt cuộc đời còn lại, con chỉ biết sống để “TẠ ƠN VÀ TẠ TỘI” bằng thực hành Ngôi Lời Thiên Chúa dạy: Thương Yêu (kể cả kẻ thù của mình), Tha Thứ (hàng vạn lần), và Bố Thí (để của cải trên trời). Con luôn tâm niệm từng lời trong bài Thánh Ca “Kinh Hòa Bình” của Đức Thánh Cha Francis of Assisi để sống cho đẹp lòng Chúa và làm “sáng danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm”.
Hôm nay, với tạp chí WINN MAGAZINE trên Website nầy; mục đích là để được phổ biến đi khắp thế giới, nhất là để đóng góp phần nào về thông tin, văn hóa, nghệ thuật, giáo dục, và giải trí cho cộng đồng Việt Nam ở Hải Ngoại và cho những người dân bất hạnh Việt Nam còn trong nước. Có thể đó cũng là nghiệp dĩ, di truyền, hay thõa mãn cho lòng đam mê Ca Nhạc, Thơ Văn, Báo Chí.. Hơn thế nữa đây cũng là một Chứng Nhân viết để lại cho con cháu mai sau, và mang lại hữu ích cho tha nhân, nhất là những người bất hạnh thấp cổ bé miệng! không có phương tiện để nói nên lời từ những nỗi lòng đớn đau bức xúc trong cõi đời nghiệt ngã nầy!
- Bài viết nầy cũng là phần mở đầu cho tập Bút Ký “Cuộc Đời Tôi – Quê Hương Tôi: Máu và Nước Mắt” By Lawrence Nguyễn Winn (Kim Long Nguyễn)
Recent Comments